Lời bài hát: Trở Về Cát Bụi. Nhạc sĩ: Minh Kỳ. Lời đăng bởi: thiennhat92. Bài hát: Trở Về Cát Bụi - Lê Sang. Sống trên đời này người giàu sang cũng như người nghèo khó. Trời đã ban cho ta cám ơn Trời dù sống thương đau. Mai kia chết rồi trở về cát bụi giàu khó như cát bụi cuộc đời đàn nguyên Sau này, những thành công trong một số giải ca khát đã thúc đẩy anh theo đuổi con đường âm nhạc của mình. Năm 2012, anh học Nhạc viện Thành phố Hồ Chí Minh, bắt đầu theo đuổi con đường sáng tác âm nhạc. Nhạc Vàng Bolero Xưa Tổng Hợp Nhạc chất lượng cao Spotify: https://spoti.fi/2VT74RE Ca sĩ trung tâm Giọng Ca Để Đời: Quang Lập https://goo.gl/RBghN9 Tài Nguyễn https://goo.gl/mbL7t2 Lâm Minh Thảo https://goo.gl/Ftajdi Thúy Hà https://goo.gl/Rp2Rj1 Hoàng Anh https://goo.gl/ZZDDWX
Ngọc Hương https://goo.gl/oFoqsG
Đan Tên bài hát: Trở Về Cát Bụi Ca sĩ: Thái Châu Sáng tác: unknown Album: Trở Về Cát Bụi Ngày ra mắt: 19/07/2011 Thể loại: Nhạc Trữ Tình, Việt Nam . Lời bài hát Trở Về Cát Bụi - Thái Châu. Sống trên đời này người giàu sang cũng như người nghèo khó. Bài hát tro ve cat bui (live) do ca sĩ Le Thanh Huyen Tran thuộc thể loại Tru Tinh. Tìm loi bai hat tro ve cat bui (live) - Le Thanh Huyen Tran ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Trở Về Cát Bụi (Live) chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí. . Ca khúc Trở Về Cát Bụi do ca sĩ Phú Nguyên thể hiện, thuộc thể loại Trữ Tình. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát tro ve cat bui mp3, playlist/album, MV/Video tro ve cat bui miễn phí tại VỀ VỚI CÁT BỤI - Thái Nguyên ĐK Thân con là bụi tro Chúa ơi và con biết mình sẽ trở về tro bụi. Thân con là bùn đất Chúa ơi và con biết mình sẽ trở về đất bùn. 1. Thân phận người như cỏ hoa, như mây gió bay qua ôi xót xa phận ta trong cuộc đời cô lữ. Và ngày tháng chỉ là giấc mơ qua mà thôi, chớ để lòng nặng mang bao lỗi tội. 2. Không còn gì cho ngày sau, ai không biết hôm nay đang sống cho ngày mai trong một niềm tin mới. Tình đời vẫn chỉ là thoáng như cơn nồng say, sẽ chẳng còn lại chi giây phút này. 3. Ai là người đang cười say, trong nhung gấm xa hoa trong thướt tha lụa là trong quyền lực danh giá. Người hãy nhớ một ngày sẽ ra đi thật xa, sẽ chôn vùi thân ta muôn kiếp nào. 4. Chúa là nguồn ban sự sống, con tha thiết trông mong luôn sống trong tình yêu luôn trở về bên Chúa. Nguyện cầu Chúa dủ tình xót thương thân phận con, khấn xin Ngài thương ban ơn cứu độ. *** Imprimatur - GP. Cần Thơ Thánh Tình Ca Có người nói rằng nếu cuộc đời là một đoạn thẳng thì thời thơ ấu và lúc về già là hai điểm nút của đoạn thẳng ấy. Còn tôi thì lại nghĩ cuộc đời giống như một vòng tròn, người ta bắt đầu tại một điểm, đi loanh quanh trong những năm tháng đầy gập ghềnh và sóng gió, cuối cùng lại trở về nơi đã sinh ra. Có một ngày, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ khi họ thấy một cụ già chống gậy bước qua “Cha bà năm nay nhiêu tuổi rồi?”. “75 rồi”, người phụ nữ còn lại đáp. “Cái gì? Cha bà 5 tuổi thì có, chứ 75 tuổi gì, giờ mà ông ấy còn tập đi kìa!” Tôi nhớ mẹ thường hay nói rằng người già và trẻ nhỏ giống nhau, cùng đơn giản, cần sự chăm sóc và thương yêu. Vậy nên chăm sóc người già cũng cần cẩn thận và thấu đáo như chăm nom trẻ nhỏ. Cha mẹ nào cũng đã từng “mang nặng đẻ đau”, vất vả, tần tảo chịu bao nhiêu khó nhọc nuôi những đứa con khôn lớn. Khi trưởng thành và lập gia đình chúng ta mới hiểu hết tấm lòng của cha mẹ mênh mông như trời biển. Cách chúng ta đối xử với cha mẹ sẽ là hình mẫu để những đứa con sau này chăm lo cho chúng ta. Vậy nên, tất cả đều là một vòng tuần hoàn, những gì chúng ta cho đi cũng chính là những điều chúng ta sẽ nhận lại trong tương lai. Những gì chúng ta cho đi cũng chính là những điều chúng ta sẽ nhận lại Ảnh minh họa msfridaybookkeeping. Cách đối xử với trẻ em và người già rèn luyện cho chúng ta bản tính kiên nhẫn, và là tấm gương để ta trong hiện tại nhận ra chính mình trong quá khứ và tương lai. Nếu trong một khoảnh khắc nào đó, chúng ta thiếu nhẫn nại và cảm thông với những đấng sinh thành, hãy nghĩ rằng những ngày cuối đời của chúng ta cũng sẽ phải trải qua cảm giác như thế, để tăng thêm phần nhẫn nhường và sự bao dung. Phật gia có một câu chuyện như thế này. Cặp vợ chồng nọ có một mẹ già yếu và một người con trai còn nhỏ. Vì gia cảnh khốn khó và mẹ già yếu ớt khó nuôi nên vợ chồng này đóng một chiếc xe đẩy người mẹ lên núi và để lại người mẹ này cùng chiếc xe trên núi để tự sinh, tự diệt. Đúng lúc, đứa bé trai bảo cha mẹ hãy đem chiếc xe đã đẩy người mẹ lên núi về cho cậu bé. Người vợ ngạc nhiên hỏi “Chi vậy con?”. Đứa bé trả lời “Để mai mốt khi cha mẹ già đi, con đẩy cha mẹ lên núi”. Thấy vậy, vợ chồng này hoảng hốt và tỏ vẻ hối hận nên bèn đẩy người mẹ về lo lắng, chăm sóc. Vì họ thấy được bản thân mình trong tương lai khi đứa trẻ lớn lên và họ già đi. Gia đình là điều thiêng liêng… Ảnh Vạn vật trên thế giới này đều không nằm ngoài quy luật tuần hoàn. Trời có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Nước từ dòng chảy ngầm trong lòng đất trôi ra sông biển, bay hơi tích tụ trên những đám mây rồi lại trở về lòng đất khi mưa xuống. Con người từ hư vô mà đến, sống hết một kiếp người rồi lại đi vào hư vô. Hết thảy những chuyện đối nhân xử thế cũng không ngoại lệ, cho người điều gì thì sẽ nhận lại như thế. Khi trao tặng một món quà gì cũng là lúc chúng ta đang nhận lại, như một “cuộc giao dịch” có giá trị trong tương lai, ảnh hưởng tới hiện tại và phảng phất tinh thần của quá khứ. Nên đừng ngại ngần sống để cho đi… Tôi thường nghe câu chuyện về những đứa con từ khi sinh ra đã chứng kiến cảnh cha nát rượu, cha mẹ “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”, và những đứa trẻ ấy khi lớn lên cũng lại rơi vào cạm bẫy của những tệ nạn, của đầm lầy bất hạnh. Rồi những đại gia kiếm tiền bất chính, dùng nỗi đau và nước mắt của người khác để mang lại cho mình khối tài sản kếch xù, hả hê trong cái giàu có của mình nhưng lại ngồi bất lực trước sự phá phách của cậu quý tử. Tiền tài, danh vọng chỉ là vật ngoại thân nhưng người ta vì nó mà sẵn sàng đánh đổi cả lương tâm và đạo đức. Người đời có thể vì một chút lợi nhỏ mà bạc bẽo với thế nhân. Quy luật tuần hoàn của cuộc sống khiến những điều được – mất chỉ như gió thoảng. Nhưng con người thì vẫn cứ mãi u mê… Chỉ khi đến ngưỡng cuối của cuộc đời, khi chuẩn bị kết thúc một “vòng tròn”, người ta mới thấm thía nhận ra chẳng có sự “được” nào trên thế gian này là tuyệt đối hạnh phúc, và chẳng có sự “mất” nào chỉ có đau khổ ê chề. Có một tỉ phú, trước lúc lâm chung, mới chợt nhận ra đâu là ý nghĩa cuộc đời. Sau tất cả những hào quang danh vọng và đeo đuổi vật chất, ông nhận ra rằng, điều khiến ông hạnh phúc không nằm ở đâu trong những thứ ấy, mà chỉ đơn giản là mấy chữ Nghỉ ngơi, cho đi và buông xuống. Và tôi cũng biết rằng có rất nhiều người cha lam lũ cả đời nặng gánh mưu sinh nuôi con khôn lớn, sau này hạnh phúc tròn đầy khi chứng kiến cảnh đứa con mình thành đạt làm rạng rỡ tổ tông. Đó là vì ông đã cho đi bằng cả trái tim mình. Hãy biết sống để cho đi… Ảnh Pinterest. Chúng ta sinh ra từ cát bụi, rồi lại trở về với cát bụi, vậy nên đừng để bản thân ràng buộc bởi những điều vốn không thuộc về mình. Sống trên đời, hãy cứ chân thành, nhẫn nại và lương thiện với mọi người xung quanh. Gặp ai trong cuộc đời cũng là duyên số, người còn ở lại với ta thì hãy trân trọng và đối xử tốt đẹp, khi nhắm mắt xuôi tay chẳng ai còn nhận ra ai nữa, hà cớ gì cứ giữ mãi những mối bất bình trong tâm? Có những người phải sống đến hơn phân nửa quãng đời mình mới nhận ra cái vòng tuần hoàn thiêng liêng đáng quý này, để rồi lại tiếc nuối những năm tháng đeo đuổi những giá trị hữu hình. Vì cuộc đời là những vòng tuần hoàn đáng quý của sinh mệnh, không ai luôn được và cũng không ai luôn mất, nên hãy biết sống để cho đi… Thiện Phong © 2020 Dan Nguyen Entertainment, Inc. Under License NHẠC PHẨM NÀY ĐÃ ĐƯỢC ĐAN NGUYÊN XIN TÁC QUYỀN Những nhạc phẩm trên kênh YouTube của Đan Nguyên đã được xin phép tác giả và tác quyền tại Trung Tâm Bảo Vệ Bản Quyền Tác Giả Âm Nhạc Việt Nam và VCPMC. Tất cả mọi câu hỏi về bản quyền và công việc xin vui lòng liên lạc với chúng tôi tại dannguyenentertainment ► Xin vui lòng Đăng Ký Kênh Subscribe và ☞ Nhấn chuông Category Music trỞvỀcaacutetbỤiĐannguyecircn Sống trên đời này tựa phù du có đây lại rồi mất Cuộc sống mong manh xin nhắc ai đừng đổi trắng thay đen Này người sang giàu đừng vì tham tiền phụ nghĩa anh em Người ơi xin nhớ cát bụi là ta mai này chóng qua Này nhà lớn lầu vàng son Này lợi danh chức quyền cao sang Có nghĩa gì đâu sao chắc bền lâu Như nước trôi qua cầu ... Trở Về Cát Bụi - Minh Kỳ Những hình ảnh "quốc tang" đọng lại trong tôi không phải là sự trang trọng, hoành tráng, thành kính dành cho ông Võ Nguyên Giáp, với hàng ngàn người khóc thương, cùng hàng trăm vòng hoa, cũng như tất cả những gì mà "người ta" nói để vinh danh một "thánh tướng" của dân tộc Việt Nam; nó ấn tượng ở tôi thông qua khẩu hiệu tiêu biểu nhất trong đám tang "VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC ĐỒNG CHÍ ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP". Lẽ ra, nên cắt bỏ hai chữ "đồng chí" trong lời "tiếc thương" thì câu văn gãy gọn, giản dị và có vẻ thật hơn, lại không làm giảm đi lòng kính trọng, nếu trong lòng những người cộng sản hiện nay quả thật tiếc nuối sự ra đi của một ông già 103 tuổi, đã sống đời thực vật gần 3 năm qua với chức vị cuối cùng "Chủ nhiệm ủy ban dân số và sinh đẻ có kế hoạch". Một sự thật không thể chối cãi [1]. Ngày xưa, khi ba tôi [*] khuyến khích tôi vào đảng theo "lý tưởng" của ông, tôi đã không theo. Ba tôi hỏi lý do. "Con không muốn trở thành một thằng bất hiếu" - tôi trả lời. Ba tôi nghiêm mặt nhìn tôi không hiểu. Tôi tiếp tục "Con không muốn gọi ba là đồng chí". Ông tê tái lặng đi và từ đó không bao giờ quay lại đề tài này nữa, cho đến ngày cuối đời. Hy vọng người cộng sản sử dụng "khẩu hiệu" nói trên không nhằm phô bày trước toàn thế giới "luân thường đạo lý" - chuẩn mực sống làm người - đã bị xói mòn hàng chục năm qua trong lễ giáo dân tộc Việt Nam !. Đặc biệt, đối với một người mà họ tỏ ra vô cùng "tôn kính". Các bạn trẻ trong đồng phục áo dài với khung ảnh tướng Giáp trên tay đến tư gia ông hôm 10/10/2013. AFP photo Các bạn trẻ trong đồng phục áo dài với khung ảnh tướng Giáp trên tay đến tư gia ông hôm 10/10/2013. AFP photo Người cộng sản là những "kịch sĩ" rất "tài", nhưng những "tài năng kịch nghệ" đó lại vô phúc nhận những "vai kịch" vụng về từ những "đạo diễn chính trị" yếu kém. Đó là bi kịch mang tên "bôi bẩn" tự họ gây ra, bởi nó dễ bị lật mặt không mấy khó khăn dưới mắt người dân. Dưới đây là những hình ảnh như thế. Những thiếu nữ, thanh thiếu niên với đồng phục, với khăn quàng đỏ được gọi là "tự nguyện" kéo thành đoàn đến viếng tang ông Giáp vì thương tiếc, thật khó thuyết phục được ai. Chỉ có điều, áo dài Việt Nam không biết từ hồi nào được các cô gái trẻ "xăn tay áo" như thế này [2], đặc biệt trong đám tang, lại là một "quốc tang"!. Đôi tay áo được "xăn lên" thay vì tỏ ra "thành kính phân ưu", nó bộc lộ một sự nóng bức, ngột ngạt và một chút gì đó chịu đựng, nhất là đối với một "thánh tướng"!. Những người được giáo dục tử tế đều hiểu hành vi này không nên có trong một đám tang, dù là đám tang của thường dân. Nếu chưa đủ thuyết phục, mời quý độc giả xem vài tấm ảnh [3] được gọi là "bạn trẻ" do Dân Luận tổng hợp và mang về, sẽ thấy ba "bộ mặt trẻ" với quần jean, quần kaki, áo thun vằn vện, chìa khóa xe hơi dắt ngang hông, người giày kẻ dép, cùng dây nịt thò lò trễ nải [**], thật khó nghĩ họ đang "thành kính" tiễn đưa một "thánh tướng" !. Điều thô vụng hơn, một tấm ảnh được phóng viên nói rằng "5h20p Hai thanh niên đã ngủ lại đây đêm qua với mong muốn sáng nay sẽ được nhìn thấy linh cữu Đại tướng. Hai bạn trẻ này đã không được viếng Đại tướng ngày hôm qua" [***]. Quá da diết và tha thiết ! Khẩu hiệu "VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC ĐỒNG CHÍ..." nó như ám chỉ ông Võ Nguyên Giáp là "người của riêng chúng tôi", nhưng sự "hy sinh" "cao cả" cho dân tộc đã khiến hàng triệu "người khác" cùng thương cùng tiếc. Kẻ nào đang lợi dụng và ăn theo cái đám tang ? Dù hài kịch hay bi kịch, khi đã diễn phải chu toàn mọi góc cạnh để khi xuất hiện trước khán giả, ít nhất phải chứng tỏ kịch bản dưới tay "lãnh đạo" của một "tổng đạo diễn" "điêu luyện". Hài kịch phải biết tiết chế tiếng cười để không dung tục. Bi kịch phải biết tiết chế tiếng khóc để không sa đà vào những vai... "khóc mướn", dù là "khóc mướn... miễn phí" hay được trả công bằng mọi hình thức !. Lẫn trong đám tang, có lẽ không thiếu những kẻ "miệng nam mô bụng một bồ dao găm". Hãy để họ khóc như họ muốn. Nước mắt đôi khi chẳng nói lên điều gì thật. Những ai đẫm lệ "tiếc thương" "trên mức tình cảm" nên xem mẹ con Lý Thông khóc [4] khi Thạch Sanh thoát chết trở về để phần nào "khuây khỏa" nỗi "đau thương ngút trời" cùng niềm "nuối tiếc khôn nguôi" trước sự ra đi của "đồng chí" Văn!. Nước mắt cũng có khi thuần phản xạ sinh lý, như một đám "bụi"... trên đường "đời" thốc lên mù mịt của một đoàn xe lâm tặc gầm rú phóng vụt đi và hắt vào mặt những ai tò mò nên vô tình lãnh đủ. Khi đó, người ta "nhòa lệ" vì không thể tránh. Nó không phải "lệ", mà nên gọi là "nước mắt sống". Sài Gòn, trời đang mưa. 14 giờ ngày 13/10/2013. Mưa sùi sụt? Mưa tỉ tê? Hay mưa vì "vui sao nước mắt lại trào" như nhạc sĩ Xuân Hồng từng viết, khi hân hoan đón mừng "thành quả" của "Bên Thắng Cuộc"? Không biết. Mưa nhưng bầu trời lại tựa "bạch dạ" [5] với tâm trạng bồn chồn, khắc khoải, chờ đón ánh dương. Có thể là như thế. Bàn thờ tướng Giáp được lập tại quê ông, Quảng Bình hôm 13/10/2013. AFP photo Bàn thờ tướng Giáp được lập tại quê ông, Quảng Bình hôm 13/10/2013. AFP photo Cũng có đôi khi người ta khóc để đoạn tuyệt dứt khoát với một quá khứ, khi đường chân trời đang ló dạng ánh bình minh đón chào. Đám tang ông Giáp đang diễn ra thì kéo theo gần trăm mạng người "vừa thương vừa vong" trong một vụ nổ, xảy ra ngày 12/10/2013, được cho là tại một kho thuốc pháo hoa của Bộ Quốc phòng đóng tại tỉnh Phú Thọ [6]. Cột khói bốc lên đậm đặc hình quả nấm làm nhiều người bàng hoàng và nghĩ nó nặng hơn nhiều so với tường thuật từ báo chí. Song song đó, một cơn bão được nói là khá lớn đang chuẩn bị đổ bộ vào khu vực miền Trung, trong đó có Quảng Bình trong thời gian rất gần, có thể trở thành "siêu bão" cấp 15 trong cơn gió giật [7], tức hơn 140km/h; tạo thành những lời thêu dệt huyền bí quanh đám tang ông Giáp. Chỉ tiếc huyền bí ở góc độ một "ác thần". Một "tướng quân" như ông Võ Nguyên Giáp thật khó tránh điều mà người đời hay gọi là "sát nghiệp". Dù hữu ý hay vô tình, "nướng quân" với số lượng lớn, thì "sát khí" thật khó tan, khi linh hồn đó trên đường đến chốn tuyền đài. Đó gọi là "nghiệp chướng". Điều dành cho những ai tin vào tâm linh - một môn khoa học. Nhà Vật Lý Thiên Văn nổi tiếng thế giới - Trịnh Xuân Thuận cho biết [8] Tôi nghĩ vấn đề tâm linh rất quan trọng với một nhà khoa học vì khoa học không thể cho chúng ta biết cái gì phải hoặc trái, chỉ có tâm linh như là đạo Phật mới cho ta biết, chỉ cho chúng ta một cách sống sao cho phải với gia đình và người khác xung quanh chúng ta. Chẳng lẽ lời của Khoa Học Gia không quan trọng đối với một "võ tướng"? Dù có hay không, ông Giáp cũng không còn cơ hội để biết về điều mà Giáo Sư Trịnh Xuân thuận nói, nhằm chiêm nghiệm về các "đồng chí cao cấp" này chịu nhiều trù dập đau thương từ các "đồng chí cao cấp" khác, trong sự im lặng của "Anh Văn". Giáo Sư khả kính Trịnh Xuân Thuận cho biết thêm [9] "...khi vật chất chết đi nhưng linh hồn vẫn tồn tại nhưng tồn tại ở đâu thì ông không biết, vì ngay cả khoa học cũng không trả lời được do khoa học chỉ giải thích được về vật chất mà thôi". Theo đó, nhất định linh hồn ông Võ Nguyên Giáp phải biết được cái chết của ông không "đơn độc" mà có nhiều mạng người vô tội đang về theo "chầu" dưới chân ông !. Tôn giáo vẫn đang bị giày xéo. Tâm linh vẫn đang bị lợi dụng. Người Cộng sản vẫn đang lừa mị người dân bằng những trò mê tín dị đoan. Sài Gòn. 14 giờ 40 phút, hết mưa. Trời trong veo và ngày càng rạng ngời. Thật lạ! Nóng bức và oi ả tựa như "siêu bão" sắp về. Trước khi cơn bão lớn gào thét và cuốn phăng tất cả, trời thường yên tĩnh. Khi Võ Nguyên Giáp trở về cát bụi, cũng là lúc người Việt Nam đoạn tuyệt với "nhẫn và nhục" như anh Văn đã mang tiếng hàng chục năm qua? Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tôi thật ấn tượng, vị lính già Phàng Sao Vàng, với quần ống cao ống thấp, đứng nghiêm chào tiễn đưa người "anh Cả quân đội" xôn xao đầy trên các diễn đàn. Giá như tôi là ông Phàng Sao Vàng, sau khi chào vĩnh quyết, xoay lưng và xoa tay "Thế là xong anh Cả nhé! Nghĩa tử là nghĩa tận. Anh lên đường thanh thản. Mọi việc từ đây, em không còn gì phải đắn đo".

trở về cát bụi đan nguyên